CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Nếu anh nói anh yêu em


Phan_13

Mạnh Tuần cười cười trấn an Đồng Phi Phi, nhìn về phía khu phòng bệnh của bệnh viện: “Mẹ em vẫn đang đợi à? Em mang vào cho mẹ đi!”

Đồng Phi Phi vẫn có chút do dự: “Nhưng mà…”

“Dù sao anh cũng đã nấu rồi, không phải là em không cần đấy chứ?” Mạnh Tuần nhíu mày. “Dù sao thì anh cũng đã mang đến cho em rồi, nếu em thực sự không cần thì có thể đổ đi cũng được. Anh còn có việc, anh đi trước đây.”

Mạnh Tuần nói xong, ấn hộp cơm vào tay của Đồng Phi Phi, rồi tiện tay cầm lấy hộp cơm không trong tay cô, bỏ vào trong túi của mình, sau đó nhanh chóng bước về phía xe ô tô đang đỗ cách đó không xa, lái xe rời đi. Khi Đồng Phi Phi phản ứng trở lại thì đã không thấy bóng dáng Mạnh Tuần đâu nữa. Cô cầm hộp cơm đứng lặng lẽ tại chỗ một hồi lâu rồi cười một cách đau khổ, đổ hết đi sao? Anh thật là biết tính toán, anh biết thừa cô không phải là người nỡ lãng phí đồ ăn mà!

Quay trở lại phòng bệnh, Đồng Phi Phi nhẹ nhàng mở hộp cơm mà Mạnh Tuần mang đến ra. Cháo anh ninh quả thật không đặc lắm, độ nhừ vừa phải, bà Tống ăn một mạch hơn nửa bát một cách dễ dàng.

Buổi chiều ngày hôm đó, Kha Nhã Doanh đưa Hạ Tiểu Quả đến thăm, lúc họ đến thì bà đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Dì Tống thế nào rồi?” Kha Nhã Doanh đứng ở cửa phòng bệnh, hạ thấp giọng hỏi Đồng Phi Phi.

“Tình hình đã ổn định rồi, thần trí về cơ bản đã tỉnh táo, nhưng có lúc vẫn còn hoảng hốt.” Giọng của Đồng Phi Phi rất nhẹ, nhưng bà vẫn mở mắt ra hỏi: “Phi Phi, là ai đến đó?”

“Ồ, là Kha Nhã Doanh và Tiểu Quả.” Đồng Phi Phi đưa hai người họ đến bên cạnh giường của bà, ra hiệu cho họ chào hỏi bà Tống. Hạ Tiểu Quả ghé sát gần một chút, nhẹ nhàng nói: “Dì Tống, con đến thăm dì đây ạ!”

Bà Tống chậm rãi đưa mắt nhìn gương mặt của Tiểu Quả rồi đưa tay lần sờ nắm lấy tay anh, giọng nói đôi chút hoảng hốt: “Quân An?”

Đồng Phi Phi sững người, đang định lên tiếng giải thích thì nghe thấy Hạ Tiểu Quả nói: “Vâng, là con đây.”

Lần này không chỉ có Đồng Phi Phi mà ngay cả Kha Nhã Doanh cũng sững người kinh ngạc. Cho dù cô đã kể cho Tiểu Quả chuyện anh rất giống với Quân An và cũng biết rằng bà Tống vốn rất thích Tiểu Quả nhưng xảy ra chuyện nhận nhầm như thế này thì đây thực sự là lần đầu tiên.

“Quân An, sao giờ con mới đến thăm mẹ…” Bà Tống mới nói được hai câu đã có vẻ hơi mệt, mơ màng nhắm mắt thiếp đi. Đợi đến tận khi bà Tống thực sự chìm vào giấc ngủ rồi, Hạ Tiểu Quả mới nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi bàn tay vẫn đang còn nắm chặt lấy tay anh. Đồng Phi Phi nhìn anh đầy cảm kích, khi tiễn hai người họ ra ngoài, cô nói với Hạ Tiểu Quả một cách chân thành: “Vừa rồi thật là ngại quá! Dù sao thì cũng thực sự rất cảm ơn anh!”

Hạ Tiểu Quả lắc đầu: “Không có gì cả. Dì Tống luôn đối với anh rất tốt, anh cũng hy vọng dì có thể sớm khỏe lại.”

Ba người đi đến cửa khu phòng bệnh, Kha Nhã Doanh nói: “Đúng rồi, Phi Phi, lúc vừa mới đến mình đã thương lượng xong với Tiểu Quả rồi, mấy ngày này cứ để anh ấy mang cơm đến giúp cậu nhé!”

“Hả? Không cần đâu!” Đồng Phi Phi dừng bước, vội vàng lên tiếng từ chối. “Một mình tớ vẫn ổn mà, trước đây cũng không phải là chưa từng như thế này, hơn nữa Tiểu Quả cũng bận việc của anh ấy…”

“Anh cũng không có việc gì đâu. Anh đã tìm được một công việc ở trường học, bây giờ chưa khai giảng nên vẫn đang rảnh. Hơn nữa, dì Tống đối với anh rất tốt, hãy để anh có cơ hội được hưởng cảm giác được phụng dưỡng cha mẹ.” Hạ Tiểu Quả ngắt lời Đồng Phi Phi, nói với vẻ rất chân thành.

“Nhưng mà…”

“Ôi dào, cậu còn nhưng mà cái gì nữa?” Kha Nhã Doanh kéo tay Đồng Phi Phi vội vàng nói: “Đồng Phi Phi, cậu cứ đồng ý đi mà! Cậu xem tình hình của dì Tống lúc này, lúc nào cũng cần có người ở bên cạnh chăm sóc, cậu vừa phải đi mua thức ăn, rồi lại phải nấu nướng làm bữa, bận như vậy làm sao mà xoay xở kịp chứ? Hơn nữa, Tiểu Quả thực sự muốn được giúp đỡ chăm sóc dì Tống, cậu còn do dự gì nữa? Cậu yên tâm, trước khi vào thăm dì Tống, bọn mình đã hỏi qua bác sĩ rồi, những thứ cần kiêng trong ăn uống đều đã hỏi rất cẩn thận, rõ ràng, sẽ không có vấn đề gì đâu!”

“Không phải là mình lo lắng về điều đó, mình chỉ nghĩ là sao lại có thể làm phiền mọi người như thế này thôi…”

“Phiền gì chứ? Rốt cuộc là cậu có coi mình là bạn nữa không đấy? Chẳng phải bạn bè là phải giúp đỡ lẫn nhau những lúc cần thiết hay sao? Hay là từ trước đến nay cậu vốn không hề coi bọn mình là bạn?” Kha Nhã Doanh nhanh nhảu quá mức khiến người ta không thể nào theo kịp, thêm vào đó là vẻ lặng lẽ nhưng đầy kiên quyết trong ánh mắt của Tiểu Quả, Đồng Phi Phi bị dồn vào thế không thể kháng cự thêm được gì mà chỉ biết cười một cách đau khổ, gật đầu: “Được rồi, coi như mình đã sai, làm sao mà mình lại có thể không coi cậu là bạn cơ chứ? Nếu thế thì chắc là mặt mình phải dày lắm, dù sao mình cũng sẽ ghi nhớ tấm chân tình này. Sau này, nếu có bất cứ điều gì cần đến mình thì mình nhất định không nề hà.”

“Hi hi, được rồi! Vậy chúng mình sẽ giúp đỡ nhau mà, không nề hà việc gì nhé, ha ha!”

Kha Nhã Doanh vỗ vỗ vào tay Đồng Phi Phi một cách thân thiết: “Cậu mau vào trong với dì Tống đi! Lát nữa Tiểu Quả sẽ mang bữa tối đến, khoảng sáu rưỡi, được không?”

“Được được, muộn hơn một chút cũng không sao mà!” Đồng Phi Phi vội vàng gật đầu. Kha Nhã Doanh cười, khoác tay Tiểu Quả: “Vậy bọn mình đi trước nhé, cậu mau vào trong đi!”

Hạ Tiểu Quả cũng cười với Đồng Phi Phi: “Anh sẽ không đến muộn đâu.”

“Vâng, được rồi, cảm ơn anh!” Đồng Phi Phi chân thành nói lời cảm ơn Tiểu Quả, cô đứng đó nhìn theo mãi bóng của hai người rời đi cho đến tận khi khuất hẳn trong màn đêm rồi mới quay bước trở lại phòng bệnh.

Suốt bảy ngày sau đó đều là Tiểu Quả một ngày mang ba bữa đưa cơm đến bệnh viện cho bà Tống và Đồng Phi Phi. Các món ăn vừa đa dạng lại còn tuyệt đối tuân thủ theo tiêu chuẩn nghiêm ngặt về ăn uống đối với bệnh nhân bị cao huyết áp. Sau đó, khi trường của Hạ Tiểu Quả khai giảng, anh vẫn thường tranh thủ lúc trống giờ dạy để đến thăm bà Tống. Lúc này, Bà Tống cũng đã hồi phục nhiều, có thể chuyện trò được nhiều hơn. Mỗi lần Tiểu Quả đến thăm, bà Tống đều rất vui, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.

Sau khi được Hạ Tiểu Quả giúp đỡ, Đồng Phi Phi nói với Mạnh Tuần rằng anh không cần phải đưa cơm đến viện nữa. Mạnh Tuần cuối cùng cũng không kiên quyết miễn cưỡng nữa nhưng thỉnh thoảng vẫn bớt chút thời gian đến thăm bà Tống, có hai lần anh còn gặp cả Hạ Tiểu Quả và cũng biết Hạ Tiểu Quả chính là bạn trai không dám công khai của Kha Nhã Doanh.

Bà Tống nằm ở phòng bệnh thường được khoảng hai tuần thì bác sĩ kiểm tra nói rằng không còn trở ngại gì lớn, đã có thể xuất viện được rồi. Hạ Tiểu Quả cùng với Đồng Phi Phi đưa bà Tống về nhà an dưỡng. Về đến nhà, bà Tống nhất định đòi giữ Hạ Tiểu Quả ở lại ăn cơm, Tiểu Quả quả thực không thể từ chối nên đồng ý ở lại.

Lúc ăn cơm, Đồng Phi Phi và Hạ Tiểu Quả mỗi người ngồi một bên bà. Bà ngắm nhìn dung mạo vô cùng giống Quân An của Tiểu Quả mà không nén được, lén lau khóe mắt. Đồng Phi Phi vội vàng nói với vẻ ân cần: “Mẹ, mẹ sao thế? Mẹ thấy khó chịu ở đâu sao?”

“Không có.” Bà Tống chậm rãi lắc đầu, tâm trạng lặng lẽ hẳn. “Chỉ là mẹ nhớ hồi trước, lúc con và Quân An cùng ăn cơm với mẹ, hồi đó hai đứa con suốt ngày tranh nhau gắp thức ăn cho mẹ…”

Đồng Phi Phi khẽ mím chặt môi, gắp thức ăn cho bà Tống. “Mẹ à, cho dù Quân An không còn nữa thì con mãi mãi là con dâu của mẹ, mãi mãi hiếu thuận với mẹ!”

“Mẹ biết, mẹ biết mà…” Giọng của bà Tống trở nên nghẹn ngào. Đồng Phi Phi bối rối nhìn về phía Hạ Tiểu Quả. Anh vốn im lặng ngồi bên cạnh từ bấy đến giờ chợt lên tiếng: “Dì Tống à, nếu dì không chê thì con rất mong được làm con trai của dì.”

“Hả?” Bà Tống vui vẻ ngẩng lên, nhìn Hạ Tiểu Quả, có vẻ như không dám tin. “Con muốn nhận ta làm mẹ sao? Con thực sự muốn được làm con trai của ta sao?”

“Đúng ạ!”Hạ Tiểu Quả điềm tĩnh cười, cất tiếng ấm áp và rõ ràng: “Mẹ!”

“Ôi!” Bà Tống bật khóc, nắm chặt bàn tay của Hạ Tiểu Quả. Đây là lần đầu tiên Đồng Phi Phi nhìn thấy một nụ cười vui vẻ, hạnh phúc thực sự xuất hiện trên gương mặt bà kể từ sau khi Quân An qua đời.

8

Đợt Tết, Hứa Lâm cùng bố mẹ đi nghỉ ở Hải Nam, sau Tết quay trở lại làm thì lại bị công ty phái đi công tác. Đợi đến khi cô có thời gian rảnh để đến thăm bà Tống thì bà đã được xuất viện.

“Mẹ nuôi, sao lần này mẹ lại đột nhiên phát bệnh vậy? Con nhớ đêm Ba mươi con gọi điện chúc Tết mẹ, mẹ vẫn khỏe mà!” Hứa Lâm ngồi bên cạnh bà Tống, ân cần thăm hỏi.

“Ai mà biết được chứ! Buổi trưa ngày mùng Một mẹ thấy trong người không được khỏe lắm, ngủ một lát tỉnh dậy thấy cũng đỡ hơn một chút, không ngờ sau đó lại đột nhiên bị ngất. Ôi, thực sự mẹ cũng mong lúc đó mình chết luôn được thì tốt. Dạo này khiến cho Đồng Phi Phi vì mẹ mà mệt mỏi nhiều, nó còn gầy hơn cả mẹ!”

“Mẹ, mẹ nói gì vậy ạ?” Đồng Phi Phi bê đĩa táo đã gọt rửa sạch sẽ ra, ngồi xuống bên cạnh bà Tống, ân cần nói: “Mẹ đừng có suy nghĩ lung tung nữa! Nếu mẹ thực sự có xảy ra chuyện gì thì con cũng theo mẹ đấy!”

Bà Tống sững người, chỉ vào Đồng Phi Phi rồi than thở với Hứa Lâm: “Con xem xem, nó nói linh tinh cái gì thế không biết!”

“Nói linh tinh gì chứ ạ? Nói thật đó mẹ!” Hứa Lâm xiên một miếng táo, ăn ngon lành, đứng bên cạnh Đồng Phi Phi. “Mẹ cũng không phải là không biết Đồng Phi Phi lo lắng cho mẹ thế nào. Còn con nữa, con cũng mong mẹ được sống lâu trăm tuổi, mẹ cũng không được dọa chúng con như thế đâu ạ!”

“Mẹ có dọa hai đứa đâu cơ chứ?” Bà Tống như không biết là nên khóc hay nên cười. “Mẹ đã đến cái tuổi này rồi, cũng sống được hơn nửa đời người rồi, còn lại được mấy năm tuổi thọ nữa chứ?”

“Con không cần quan tâm mẹ có thể sống thêm được bao nhiêu năm nữa. Dù sao mẹ cũng không được bỏ con lại một mình đâu đấy!”

“Phi Phi!” Bà Tống bị vẻ kiên quyết lạ thường của Đồng Phi Phi làm cho vô cùng kinh ngạc, bà nắm lấy tay của cô mà nói: “Con vẫn còn trẻ, nói linh tinh cái gì vậy?”

“Con không nói linh tinh…”

“Ây da, được rồi, được rồi, mẹ với Đồng Phi Phi đừng có mà ở đây nói mấy chuyện sống chết nữa đi!” Hứa Lâm ngắt lời của Đồng Phi Phi, rồi nói với bà Tống: “Mẹ cũng vậy đó! Lần này, mẹ khó khăn lắm mới được xuất viện, chẳng phải là rất tốt hay sao, làm sao mà vẫn nói mấy lời gở này chứ? Nếu mẹ thực sự có xảy ra chuyện gì thì những ngày tháng vất vả của Đồng Phi Phi vừa rồi chẳng phải là vô ích sao? Ồ, không đúng, phải nói là bao nhiêu năm vất vả đều vô ích mới đúng!”

Bà Tống nghe Hứa Lâm nói vậy, thở dài một tiếng: “Được rồi, mẹ không nói nữa. Phi Phi bao nhiêu năm nay cũng không phải dễ dàng gì rồi.”

Ba người ngồi nói chuyện thêm một hồi, sau đó Đồng Phi Phi đứng dậy đi nấu cơm. Bà Tống nhìn Phi Phi đi vào hẳn trong bếp rồi mới hạ thấp giọng nói với Hứa Lâm: “Hứa Lâm, đợt trước con lại sắp xếp cho Phi Phi đi xem mặt phải không?”

“Vâng.” Hứa Lâm gật đầu, giải thích: “Nhưng bây giờ con không muốn để cô ấy phải chịu áp lực về chuyện kết hôn nữa, con muốn giới thiệu cho cô ấy một người bạn trai thực sự. Lần này con giới thiệu cho cô ấy mấy người rất được. Trong đó có một người rất vừa ý với cô ấy đó mẹ, nghe nói sau Tết còn đến phòng môi giới hôn nhân hỏi thăm cách liên hệ với cô ấy nữa.”

“Ồ? Chàng trai đó là người như thế nào vậy? Hoàn cảnh gia đình thế nào? Cảm giác của Đồng Phi Phi với người đó ra sao?”

“Người con trai đó tên là Điền Hâm, hơn Phi Phi hai tuổi, gia cảnh cũng bình thường thôi nhưng anh ấy là người rất biết cầu tiến. Anh ấy tốt nghiệp trường đại học danh tiếng xong lại đi học cao học. Bây giờ anh ấy đang làm cho một công ty viễn thông lớn, đãi ngộ cũng rất tốt. Hơn nữa, tính cách của anh ấy cũng rất tốt, con nghe Đồng Phi Phi nói tối hôm đó bọn họ nói chuyện rất vui vẻ.”

“Vậy sau đó sao Phi Phi lại không liên lạc với người ta nữa?”

“Haizz, mẹ cũng không phải là không biết…” Hứa Lâm chưa nói hết câu thì bà Tống cũng đã hiểu, ánh mắt bà tối hẳn: “Cái con bé Phi Phi này, thật là cố chấp quá đi.”

Bà Tống dù gì cũng là bệnh nhân mới được xuất viện nên nói chuyện một hồi lâu thì người cũng cảm thấy mệt. Hứa Lâm dìu bà vào phòng trong nghỉ ngơi rồi đi vào bếp giúp Đồng Phi Phi.

“Mình thấy sức khỏe của mẹ vẫn còn yếu. Cậu đã xin nghỉ hơn nửa tháng rồi đúng không, có thể xin nghỉ thêm nữa được không?” Hứa Lâm vừa giúp Đồng Phi Phi rửa rau vừa hỏi.

“Ừ, mình đã hỏi Tổng giám đốc Mạnh rồi, anh ấy nói đợt này công ty không bận lắm, cũng không có việc gì nên mình có thể xin nghỉ thêm.”

“Không bận lắm ư?” Hứa Lâm ngạc nhiên. “Anh ta nói với cậu như vậy sao?”

“Ừ, sao vậy?”

Hứa Lâm nhìn Đồng Phi Phi, vẻ bối rối: “Cậu thực sự không biết thật sao? Phòng Kế hoạch chúng ta bây giờ rất bận đó!”

“Rất bận ư?” Đồng Phi Phi ngạc nhiên hỏi. “Dự án đợt trước Tết chẳng phải là đã sắp xong rồi hay sao? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?”

“Không phải là dự án đó đã xảy ra chuyện gì mà là chúng ta lại tiếp nhận thêm một dự án lớn nữa.” Hứa Lâm nói một cách khoa trương. “Nếu không thì cậu nghĩ tại sao mà mình vừa quay lại công ty, đến thời gian tạt qua bệnh viện thăm mẹ nuôi cũng không có đã bị công ty phái đi công tác chứ? Dự án lần này có quy mô lớn hơn dự án trước Tết rất nhiều, cả phòng Kế hoạch đều phải dốc sức làm, ngay cả đứa mới vào công ty chưa được nửa năm như mình còn bị phái đi công tác nữa là, cái tên Thần Mặt Đen còn mệt quá tới mức bị xuất huyết dạ dày nữa đó! Vậy mà anh ta lại có thể nói với cậu là “không bận lắm” hay sao?!”

Đồng Phi Phi ngừng tay, im lặng. Chả trách mà đợt trước không thấy Mạnh Tuần đến viện thăm bà Tống nữa, điện thoại cũng ít gọi, thì ra anh cũng mệt quá mà đổ bệnh. Thế mà cô lại hoàn toàn không biết gì.

“Vậy bây giờ Tổng giám đốc Mạnh đã khá hơn nhiều chưa?”

“Có vẻ đã đỡ nhiều rồi, không đỡ cũng phải gắng sức thôi!” Hứa Lâm than một câu. “Trước đây chúng ta toàn gọi anh ta là Thần Mặt Đen, bây giờ mới biết anh ta quả thực như thần vậy! Mình nghe Tiểu Trương nói, anh ta toàn nôn ra máu mà vẫn không chịu nằm viện, đến viện lấy thuốc rồi lại quay trở lại làm. Cái tập đoàn kiểu gia đình thế này nên cũng khác, anh ta là người kế nghiệp nên rõ ràng phải dốc hết tính mạng mà làm thôi!”

Người kế nghiệp ư? Đồng Phi Phi nghĩ đến người anh trai với ánh mắt lạnh lùng của Mạnh Tuần, thấy tim mình đột nhiên như thể bị bóp nghẹt. Vì một gia tộc như thế, có xứng đáng để anh liều mạng như vậy không? Lẽ nào anh không biết rằng sức khỏe của mình mới là điều quan trọng nhất hay sao? Đồng Phi Phi tháo tạp dề, nói với Hứa Lâm: “Hứa Lâm, cậu giúp mình để ý một chút, xì dầu ở nhà sắp hết rồi, mình đi siêu thị mua thêm một chai.”

“Hả? Cậu dùng loại nhãn hiệu nào? Để mình đi mua giúp cậu!”

“Không cần đâu, để mình tự đi được rồi, cũng để xem xem có cần mua thêm thứ gì nữa không. Cậu đi xem ti vi đi, đồ ăn đợi mình quay trở về rồi xào cũng được.” Đồng Phi Phi vừa nói vừa bước ra khỏi bếp, cầm điện thoại, ví tiền rồi đi ra ngoài. Bước ra khỏi khu nhà, cô lập tức mở danh bạ điện thoại, tìm tên của Mạnh Tuần, ngón cái lướt qua lướt lại trên nút gọi, cuối cùng cũng nhấn nút gọi.

“Phi Phi?” Mạnh Tuần dường như nghe điện thoại ngay sau khi điện thoại đổ chuông, giọng nói có vẻ hơi căng thẳng: “Có chuyện gì à? Mẹ em xảy ra chuyện gì sao?”

“Không, mẹ em đã được xuất viện rồi, bà đã khỏe hơn.” Đồng Phi Phi nghe thấy rõ ràng ở bên kia điện thoại là một tiếng thở phào nhẹ nhõm, sau đó là giọng của Mạnh Tuần truyền đến kèm theo cả nụ cười: “Vậy là tốt rồi, vừa rồi quả thực anh hơi sợ. Đây là lần đầu tiên em chủ động gọi điện cho anh đấy.”

“Hả, ồ…” Đồng Phi Phi không kịp phản ứng lại, nói với vẻ do dự: “Thực ra, em cũng không có chuyện gì đặc biệt. Anh… anh bây giờ có tiện để nghe điện thoại không? Có đang bận lắm không?”

“Tiện mà, anh không bận.” Giọng ấm áp và dịu dàng của Mạnh Tuần vang lên, có vẻ như anh thật sự rất nhàn rỗi vậy. Cho dù lúc này anh vẫn đang cố gắng phê sửa một tập tài liệu: “Chẳng phải anh đã nói rồi sao, dạo này anh rất rảnh rỗi. Anh rất vui vì em đã gọi điện cho anh, em không cần vội, cứ từ từ mà nói.”

Đồng Phi Phi mím môi lại, cảm thấy trong lòng có chút xót xa: “Em nghe nói bây giờ phòng chúng ta vừa tiếp nhận thêm một dự án lớn nữa. Đợt trước anh bận rộn đến mức ngã bệnh, lại còn bị xuất huyết dạ dày nữa phải không?”

“Hả?” Mạnh Tuần sững người, cây bút trong tay ngừng lại. “Em nghe ai nói vậy?”

“Cái này không quan trọng. Quan trọng là tại sao anh lại có thể liều mạng như vậy chứ? Không phải anh đã từng nói với em rằng có sức khỏe là có tất cả sao?” Giọng của Đồng Phi Phi hơi gấp gáp, tại sao Mạnh Tuần lại có vẻ không coi trọng sức khỏe của mình như vậy chứ?

“Thế nên em gọi điện cho anh là quan tâm đến anh sao?” Nét cười trong giọng nói của Mạnh Tuần càng rõ hơn, nghe chừng có vẻ rất vui. “Nếu sớm biết anh ốm một lần mà khiến em lo lắng như vậy thì anh nên nôn ra máu sớm hơn cho rồi.”

“Mạnh Tuần!” Đồng Phi Phi vội vàng lên tiếng, nói xong mới ý thức được là cô vừa hét tên của anh lên. Thì ra, gọi anh bằng hai từ đó cũng không quá khó khăn như trong tưởng tượng của cô.

“Cuối cùng cũng đã gọi được tên anh rồi à? Thật không dễ dàng gì.” Giọng Mạnh Tuần thấp xuống như mang theo cả chút than thở: “Phi Phi, hôm anh bị đưa vào bệnh viện, thực sự anh đã nghĩ, nếu anh chết thì liệu em có vì anh mà đau buồn một chút nào không?”

Đồng Phi Phi giữ chặt điện thoại, cô cảm thấy tim mình như thể đang bị ai đó bóp nghẹt vậy, nỗi đau đớn và chán nản như lan tỏa khắp cơ thể, giọng nói trở nên run run: “Anh đừng lấy chuyện đó ra làm trò đùa, đừng nói như vậy… Anh biết đấy, em không thích kiểu đùa như thế này chút nào đâu!”

Đầu bên kia im lặng một hồi lâu rồi Mạnh Tuần mới cất tiếng: “Phi Phi, em có đang ở nhà không? Anh đến gặp em nhé?”

“Em vừa đi ra ngoài, đang định đi siêu thị để mua ít đồ…”

“Vậy thì em đứng dưới nhà đợi anh đi! Anh sẽ đến ngay, em đợi anh nhé!” Đồng Phi Phi chưa kịp trả lời thì Mạnh Tuần đã dập điện thoại.

Đồng Phi Phi thở hắt ra một hơi thật sâu, ngẩng lên nhìn đám cây nhỏ bên đường, cái thân khô xơ xác suốt cả một mùa đông không biết từ bao giờ đã mọc ra vô số những lộc non xanh, một cảnh sắc mang đầy sức sống mạnh mẽ, dường như hương vị ấm áp của mùa xuân thực sự đang đến rồi.

9

Đồng Phi Phi đứng đợi dưới nhà chẳng bao lâu đã nhìn thấy chiếc xe Volvo màu xám bạc lao nhanh đến. Lúc Mạnh Tuần bước từ trên xe xuống, thậm chí cô vẫn còn có thể nghe thấy tiếng của động cơ xe. Mạnh Tuần mặc chiếc áo gió màu đen đứng trước mặt cô. Ánh mặt trời đầu xuân tươi sáng ấm áp chiếu rọi trên người anh, để lại những vệt nắng tròn vàng nhạt. Cô ngẩng lên nhìn vào gương mặt anh, lúc này mới phát hiện anh quả thật hơi gầy, sắc mặt cũng xanh xao hơn.

“Bây giờ sức khỏe của anh đã tốt hơn nhiều chưa?” Cô hỏi với đôi chút do dự. Mạnh Tuần tươi cười rạng rỡ: “Anh không sao rồi. Lần trước nếu nói ra thì cũng hơi đáng sợ, thực ra cũng không có gì đâu.”

Không có gì ư? Nôn ra máu mà nói là không có gì, vậy thì phải xảy ra chuyện như thế nào mới được coi là có gì chứ? Đồng Phi Phi than thở: “Anh không sao là tốt rồi. Sau này đừng có liều mạng như vậy nhé, có điều gì quan trọng hơn sức khỏe cơ chứ?”

“Thì ra em cũng hiểu đạo lý này đấy?” Mạnh Tuần cố tình tỏ ra vẻ ngạc nhiên. “Vậy hồi trước là ai định ngày ngày ngồi ngủ trên ghế ở trong bệnh viện mà không định đặt một cái giường nghỉ chứ?”

“Lúc đó là vì em muốn tiết kiệm. Hơn nữa, em biết là mình có thể ngủ được ở trên ghế.” Đồng Phi Phi cười. “Nhưng dù sao thì cũng phải cảm ơn anh, cả chủ nhiệm Lưu nữa. Mẹ em vẫn luôn nói phải mời anh và chủ nhiệm Lưu một bữa mới được.”

“Phi Phi!” Mạnh Tuần cười. “Giữa chúng ta không nên nói những lời như thế này nhỉ?”

Đồng Phi Phi nhìn ánh mắt mang ý cười của Mạnh Tuần, mím môi lại: “Nên chứ. Bạn bè giúp đỡ lẫn nhau cũng vẫn cần nói lời cảm ơn chứ.”

“Bạn bè sao?” Mạnh Tuần sững người, ánh mắt buồn bã. Anh nhìn Đồng Phi Phi, giọng nói hơi có chút do dự. “Là vừa rồi trong điện thoại anh đã nghe nhầm hay là bây giờ anh đã hiểu sai đây?”

“Vừa rồi anh không hề nghe nhầm, và bây giờ anh cũng không hề hiểu sai.” Đồng Phi Phi bình tĩnh nhìn Mạnh Tuần. “Vừa rồi trong điện thoại em đã gọi anh là Mạnh Tuần, em cũng rất quan tâm đến anh bởi vì em đã coi anh như bạn của em. Nhưng mà, chỉ là bạn bè mà thôi, là bạn giống như Kha Nhã Doanh vậy.”

“Bạn bè giống như Kha Nhã Doanh sao?” Nét cười trong đáy mắt của Mạnh Tuần cuối cùng cũng biến mất hoàn toàn. Anh đưa tay lên day day huyệt nhân trung, dường như muốn được trút bỏ điều gì đó nhưng cuối cùng lại buông xuôi: “Được thôi, bạn bè thì bạn bè, hơn nữa còn được coi là bạn bè giống như Kha Nhã Doanh thì cũng khá tốt rồi. Bây giờ, có phải em vẫn muốn đi siêu thị hay không? Đi thôi, anh đưa em đi.”

Mạnh Tuần đưa Đồng Phi Phi đi siêu thị mua ít đồ rồi đưa cô về nhà. Trên xe, Đồng Phi Phi hỏi Mạnh Tuần, cô có cần quay lại đi làm hay không thì Mạnh Tuần đáp: “Bây giờ mẹ em không cần người chăm sóc nữa, cũng được chứ?”

Đồng Phi Phi nghĩ rồi lắc đầu, Mạnh Tuần cười nói: “Vậy thì thôi, chuyện công ty em không cần phải lo lắng, cũng không phải là không có em thì công ty không thể hoạt động được. Em cứ yên tâm ở nhà chăm sóc mẹ đi!”

Đồng Phi Phi cúi đầu, không nói thêm gì nữa. Cho đến tận khi Mạnh Tuần đưa cô về đến cổng nhà, cô mới ngẩng lên, nói một cách nghiêm túc: “Cảm ơn anh!”

Mạnh Tuần bật cười, trong giọng cười mang vẻ bao dung: “Cảm ơn cái gì chứ? Chẳng phải đã là bạn rồi sao? Được rồi, em cũng đã ra ngoài lâu rồi, chắc là dì ở nhà đợi cũng sốt ruột lắm! Mau lên nhà đi, có chuyện gì thì cứ gọi điện cho anh. Đừng có nghe người khác nói lung tung, anh không bận như vậy đâu. Ít nhất vẫn có thời gian để nghe điện thoại của em mà.”

Đồng Phi Phi nhìn dáng vẻ nửa đùa nửa thật của Mạnh Tuần, trong lòng dâng lên một cảm xúc lẫn lộn phức tạp xen lẫn giữa nỗi buồn và sự ấm áp. Cô nhìn xuống, khe khẽ gật đầu với Mạnh Tuần rồi mới đẩy cửa xe, chậm rãi bước xuống.

Mạnh Tuần sau khi đưa Đồng Phi Phi về nhà cũng không quay trở lại đi làm mà lái xe thẳng đến sân bay. Hôm nay, Alex từ Mỹ trở về và anh đã nhận lời đến đón. Khi anh đến sảnh đợi thì chuyến bay của Alex đã hạ cánh, anh đứng chờ ở cổng ra chẳng bao lâu đã thấy Alex xách túi đủng đỉnh đi ra.

“Cậu chỉ có tí đồ thế này thôi à? Không có hành lý ký gửi hay sao?” Mạnh Tuần có chút ngạc nhiên, lần này dù gì thì ít nhất Alex cũng phải ở lại trong nước khoảng mười đến mười lăm ngày cơ mà.

“Về nước công tác thì mang hành lý gì cơ chứ? Những đồ cần dùng ở nhà đều đã có, tôi chỉ mang theo mấy bộ quần áo và cái máy tính, chẳng có đồ gì cần phải ký gửi cả.” Alex cùng Mạnh Tuần bước ra khỏi sân bay. Anh bước lên xe, với lấy chiếc bật lửa Mạnh Tuần để trên bệ xe, châm một điếu thuốc, rít vào một hơi thật sâu rồi thoải mái ngồi dựa lưng vào vị trí ghế lái phụ của xe, uể oải phả ra những vòng khói thuốc tròn: “Không có bật lửa, nhịn suốt cả một ngày rồi, thật là khó chịu.”

Mạnh Tuần đưa mắt nhìn anh, nói: “Tôi nhớ là trước đây cậu đâu có nghiện như thế. Sao rồi, mệt lắm à?”

“Còn phải hỏi. Cậu thử ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ xem.” Alex lắc lắc cái cổ, lại rít vào mấy hơi thuốc sau đó dập điếu thuốc đi, đóng cửa sổ xe lại. “Paul đâu? Buổi tối đi đâu uống rượu đây?”

“Cậu không về nhà à?” Mạnh Tuần hơi ngạc nhiên. “Hay là nhà cậu không biết hôm nay cậu về?”

“Ừ, tôi nói với nhà là ngày mai mới về đến nơi. Sợ ngộ nhỡ muộn một chút mọi người lại mất công đợi.” Alex nói cũng đúng, một người bạn của anh đáp chuyến bay về nước muộn hơn gần mười tiếng đồng hồ, hại người nhà anh ta phải đợi ở sân bay suốt cả đêm. Mạnh Tuần gật đầu: “Vậy chúng ta đi ăn cơm trước nhé! Paul không biết là hôm nay cậu có thời gian đi ra ngoài nên đã đi chơi với bạn gái rồi. Xem cậu ta đi chơi với bạn gái rồi thì còn có thời gian mà gặp chúng ta nữa không.”

“Hi hi, tên tiểu tử đó bị dắt mũi thật rồi à?” Alex bật cười. “Lần trước tôi gọi điện cho cậu ta, đã nghe thấy cậu ta nói lần này về nước liệu có kịp thời gian tham dự lễ cưới của cậu ta không đấy. Không ngờ là cậu ta bây giờ cũng chịu khó theo kịp thời đại đấy nhỉ, định cưới gấp cơ đấy!”

“Quá gấp ý chứ!” Mạnh Tuần nhấn mạnh. “Đợt Giáng sinh cậu ta vẫn còn ở nhà tự kỷ một mình, còn kéo tôi ra ngoài uống rượu. Kết quả là hồi Tết đi Lệ Giang một chuyến về nói với tôi là đã yêu một cô gái. Còn chưa được một tháng mà đã chuẩn bị đi đăng ký kết hôn với người ta rồi. Với tốc độ này tôi quả thật nghi ngờ liệu có phải cậu ta đã làm con gái nhà người ta to bụng rồi không đây!”

“Hả? Thật không đấy?” Alex sững người một chút rồi lắc đầu. “Nhưng dù sao thời đại bây giờ cũng cho rằng cứ lên xe trước rồi mua vé sau cũng được mà.”

“Đúng đấy, bây giờ nhiều phụ nữ còn tức giận vì không thể sống thoáng hơn đàn ông chúng ta đấy.” Mạnh Tuần than thở nói.

Alex nhìn anh khẽ cười: “Thoáng đến vậy sao? Vậy cô nàng của cậu thế nào rồi? Đã thoáng với cậu hay chưa?”

Ánh mắt Mạnh Tuần trở nên ảm đạm, anh lắc đầu: “Hôm nay, cô ấy chủ động gọi điện thoại cho tôi, được mấy câu quan tâm đến tình hình sức khỏe của tôi, tôi kích động đến mức lao ngay đến nhà cô ấy. Kết quả, cô ấy nói với tôi rất rõ ràng là, quan tâm đến tôi vì coi tôi là bạn, nhưng cũng chỉ là bạn mà thôi.”

“Ha ha ha, thế là cậu bỗng nhiên bị giội một gáo nước lạnh, trái tim buốt giá phải không?” Alex chế nhạo được hai câu, thấy Mạnh Tuần không hề phản bác liền vỗ vỗ vào vai anh, an ủi: “Cũng được rồi, người ta đang mở cho cậu một khe hở đấy! Cũng may là cô ấy cũng đã thực sự coi cậu là bạn, bắt đầu quan tâm đến cậu, cũng còn tốt hơn trước là cứ nhất định chỉ đóng giả là bạn thôi, đúng không? Điều này cũng thể hiện sự phòng vệ của cô ấy đã bắt đầu lơi lỏng, cậu cứ cố gắng thêm lửa vào, vun vén thêm thì chẳng mấy chốc ngày thành công sẽ đến thôi!”


Phan_26 end
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog